Nồi canh cứ lặng lẽ vơi. Em yêu cứ lặng lẽ ăn. Em ăn không phải vì đói
ăn, mà em ăn vì buồn. “Anh ăn đi !”. “Tí anh ăn”. “Em ăn đi !”. “OK em
ăn ngay”. Lời nói đó vẫn in sâu vào tâm trí của anh. Một nồi canh bún.
Em ngồi ăn. Anh ngồi trông. Bên cạnh nhau ngỡ như thật xa. Hông dám
nhìn. Hông nói gì. Nước mắt rơi từ khóe mắt sâu vào tim. ...
Giáo viên cứ lặng lẽ đi.. Sinh viên cứ lặng lẽ quay.. Quay phao ko phải
do thèm quay, quay phao vì đêk học bài."Em quay ko?" "Em ko quay" " Cô
tin ko?" "Thật tôi ko tin" Lời nói đó vẫn in sâu vào tâm trí của em.
Một vòng quanh lớp, em ngồi đây. Cô ngồi đây. Bên cạnh nhau ngỡ như
thật xa...Hông dám nhìn, không nói jì.. Nước mắt trôi từ khóe mắt sâu
vào tim...
Trái đất cứ lặng lẽ quay, Chelsea cứ lặng lẽ thua,Thua đau ko phải thua
vì ngu, thua đau vì Man quá tuyệt Man: Thua đau ko? Chels: Thua ko đau.
Vì thua suốt đã quen lâu rùi đau đớn làm chi.Một vòng trái đất... Chels
gặp Man, Chels lại thua... Chels gặp Man ngỡ như gặp Cha, ko dám cựa,
ko dám liều, dường như chúng nó đang cụp đuôi.Một vòng trái đất, Chels
gặp Man, Chels lại thua, Chels nhường Man chức vô địch lun, Chels chọn
về sau, Chức Á quân sẽ mãi lun lun của Chels.